KHỔ ĐẾ - CẦU BẤT ĐẮC KHỔ
Tác giả : Đại Đức Nguyên Tuệ
Lượt xem/nghe : 21
Tạo lúc : Sat, 29/10/2022 16:24
Cập nhật lúc : 20:45pm 11/10/2025
(Biên tập và trình bày lại theo tinh thần bài giảng của Đại Đức Nguyên Tuệ)
1. Bảy nỗi khổ của kiếp người
Đức Phật, trong bài kinh “Chuyển Pháp Luân”, đã chỉ dạy về bảy nỗi khổ của đời sống nhân sinh:
“Sinh là khổ,
Già là khổ,
Bệnh là khổ,
Chết là khổ,
Cầu bất đắc khổ (mong cầu mà không được),
Ái biệt ly khổ (yêu mà phải xa lìa),
Oán tắng hội khổ (ghét mà phải gặp gỡ).”Và Ngài kết luận: “Tóm lại, Năm Thủ Uẩn là khổ.”
Đây là chân lý phổ quát — một sự thật mà bất kỳ ai còn bị vô minh che lấp đều phải trải qua, bất kể giàu nghèo, sang hèn, trí ngu, nam nữ.
Chỉ có bậc giác ngộ, người đã thấy rõ bản chất duyên khởi của vạn pháp, mới vượt ra ngoài bảy nỗi khổ ấy.
2. Vì sao Năm Thủ Uẩn là khổ
Câu “Tóm lại Năm Thủ Uẩn là khổ” không phải là nỗi khổ thứ tám, mà là lời thuyết minh cho tất cả bảy khổ trên.
Khổ không phải là bản chất cố định của đời sống, mà phát sinh do chấp thủ, do tà kiến cho rằng Năm Uẩn (Sắc - Thọ - Tưởng - Hành - Thức) là “Ta”, là “của Ta”, là “tự ngã của Ta”.
Khi có chấp thủ, có ngã kiến, có mong cầu cho cái “Ta” đó, thì Khổ liền sinh.
Cho nên, Khổ là duyên khởi - có nhân duyên thì sinh, hết nhân duyên thì diệt.
Bản chất của nó là vô thường, vô ngã, vô chủ, vô sở hữu.
3. Cầu bất đắc khổ - gốc rễ của nhân sinh khổ đau
“Cầu bất đắc khổ” nghĩa là mong cầu mà không được, là nỗi khổ căn bản mà ai cũng từng trải.
Mỗi người trong đời có vô số mong cầu - về tiền bạc, danh vọng, tình cảm, sức khỏe, quyền lực, tri thức, niềm vui...
Nhưng số điều đạt được chỉ nhỏ bé như đất trong móng tay, còn những điều không đạt được thì nhiều như đất trên quả địa cầu.
Vì thế, cuộc đời vui ít - khổ nhiều, như Đức Phật đã nói:
“Não nhiều mà nguy hiểm lại càng nhiều hơn.”
Ngay cả khi ta đạt được điều mình mong cầu, ta vẫn khổ - vì muốn nó tồn tại mãi, mà mọi pháp hữu vi đều vô thường, sinh diệt từng sát-na.
Khi nó mất đi, tâm ta khởi sầu bi, khổ não.
Đó chính là Cầu bất đắc khổ.
4. Nhân loại mong cầu điều gì?
Nhìn sâu vào bản chất, nhân loại mong cầu quyền làm chủ và quyền sở hữu đối với mọi thứ mà họ thấy, nghe, cảm nhận, yêu thích.
Từ luật pháp quốc tế, luật dân sự, đến văn hóa, giáo dục, nghệ thuật - tất cả đều tôn vinh tư tưởng làm chủ, tư tưởng sở hữu:
-
Làm chủ cuộc sống,
-
Làm chủ cảm xúc,
-
Làm chủ thân tâm,
-
Làm chủ thiên nhiên,
-
Làm chủ sinh - lão - bệnh - tử...
Tất cả đều dựa trên một niềm tin sâu kín: rằng thế giới này là vật chất, và vật chất thì có thể nắm giữ, điều khiển, chiếm hữu.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng tập thể.
5. Sự thật: thế giới này là thế giới của Tâm
Thực ra, những gì chúng ta gọi là “thế giới” chỉ là thế giới cảm giác -
là Cảm thọ do Sáu Căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) tiếp xúc với Sáu Trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) mà sinh ra.
Nói cách khác, thế giới mà ta kinh nghiệm là Tâm, không phải Vật.
Nó vô thường, vô chủ, vô sở hữu.
Không có “ai” làm chủ được những gì họ đang thấy, nghe, cảm nhận.
Nhưng vì vô minh, nhân loại nhìn gà hóa cuốc, chấp vọng làm thật, tưởng thế giới cảm giác là thế giới vật chất có thật ngoài tâm.
Từ đó sinh ra ảo tưởng về quyền làm chủ và quyền sở hữu.
Mong cầu ấy vốn đã sai lầm, nên tất yếu dẫn đến khổ đau - đó chính là Cầu bất đắc khổ.
6. Cầu bất đắc khổ - bản chất của mọi nỗi khổ
Dù Đức Phật liệt kê bảy khổ, nhưng thực chất, tất cả đều quy về “Cầu bất đắc khổ”.
-
Sinh là khổ:
Sinh ra với mong cầu được sống hạnh phúc, an vui, muốn gì được nấy.
Nhưng đời vốn vô thường, bất toại nguyện, nên “Sinh” vốn đã là “Cầu bất đắc khổ”. -
Già là khổ:
Ai cũng muốn trẻ mãi, khỏe mạnh, đẹp đẽ.
Nhưng thân thể rồi cũng lão hóa, tàn phai - mong cầu không được, nên khổ. -
Bệnh là khổ:
Mong được khỏe mạnh, không bệnh tật.
Khi bệnh đến, thân khổ, tâm khổ - vì mong cầu không thành. -
Chết là khổ:
Ai cũng muốn trường sinh, giữ mãi thân này, giữ mãi người thân, giữ mãi của cải.
Nhưng khi chết, tất cả tan biến - mong cầu không được, nên sầu bi khổ não. -
Ái biệt ly khổ:
Yêu nhau mà phải chia lìa - khổ vì mong cầu được gần nhau. -
Oán tắng hội khổ:
Ghét nhau mà phải gặp - khổ vì mong cầu được tránh xa nhau.
Tất cả đều cùng một gốc: Mong cầu không được toại nguyện, tức Cầu bất đắc khổ.
7. Từ Khổ đến Giải Thoát
Khi thấy rõ khổ là do chấp thủ, do ảo tưởng về “Ta là chủ”, thì trí tuệ khởi lên.
Khi trí tuệ khởi lên, vô minh tan biến.
Khi vô minh tan, Khổ không còn duyên để tồn tại.
Giải thoát không nằm ở việc trốn khổ, mà nằm ở việc thấy rõ bản chất của khổ.
Và khi thấy rõ - không còn ai ở đó để khổ nữa.
Tổng kết
“Tóm lại, Năm Thủ Uẩn là khổ.”
Bởi vì cái “Ta” chấp thủ Năm Uẩn đó là ảo tưởng.
Khi cái “Ta” không còn, thì cái “Cầu” cũng không còn.
Khi không còn mong cầu, Khổ không còn chỗ để sinh.Đó là con đường của Giải thoát.
🌿 Kết lời
Cầu bất đắc khổ không chỉ là một học thuyết, mà là tấm gương soi chiếu nội tâm mỗi con người.
Hiểu và quán chiếu sâu sắc điều này, ta sẽ dần buông bỏ mong cầu, giảm bớt chấp thủ,
để sống giữa cuộc đời mà không bị đời cuốn trôi.
Bài Trước Đó | Bài Tiếp Theo |