ĐỨC HY SINH CỦA ÁNH SÁNG
Tác giả : Hoàng Nhật Minh
Lượt xem/nghe : 46
Tạo lúc : Sat, 29/10/2022 16:24
Cập nhật lúc : 20:54pm 11/10/2025
Đức Hy Sinh Của Ánh Sáng
Một trong những phẩm tánh cao quý nhất của ánh sáng chính là đức hy sinh.
Ánh sáng không sinh ra để khẳng định mình rực rỡ, mà để cho phép vạn vật được hiện hữu.
Không có ánh sáng, ta không thấy được gì cả — nhưng ánh sáng lại chẳng bao giờ đòi được nhìn thấy.
Nó lặng lẽ chiếu soi, rồi tan biến vào chính sự bình yên của những điều nó soi tỏ.
Sự hy sinh vĩ đại nhất của ánh sáng không phải là soi rọi trong những nơi vốn đã sáng,
mà là đi vào nơi sâu thẳm nhất của bóng tối, nơi mọi thứ tưởng chừng như đã mất, đã chết, đã tuyệt vọng.
Bởi chỉ khi dám để cho bóng tối nuốt trọn lấy mình, ánh sáng mới có thể tỏa rạng từ bên trong bóng tối.
Đó là khoảnh khắc mà ranh giới giữa sáng và tối biến mất — chỉ còn lại một bản thể duy nhất: sự tỉnh thức.
Trong vũ trụ, bóng tối không phải kẻ thù của ánh sáng.
Nó là không gian để ánh sáng được sinh ra.
Bóng tối ôm lấy ánh sáng, và ánh sáng thắp sáng bóng tối —
hai mặt của cùng một thực tại, không thể tách rời.
Nếu không có đêm, làm sao ta biết quý bình minh?
Nếu không có bóng tối trong lòng, làm sao ta nhận ra ánh sáng của tâm?
Trong mỗi con người cũng vậy.
Có những vùng trong tâm hồn mà ta sợ đối diện — nỗi giận, nỗi sợ, lòng ganh tỵ, ham muốn, tổn thương, mặc cảm.
Ta gọi chúng là “bóng tối”.
Ta tìm cách trốn tránh, đè nén, phủ nhận.
Nhưng chính khi ta dám đi vào vùng tối ấy, dám để cho ánh sáng của nhận thức soi chiếu vào, thì phép màu xảy ra.
Không phải bằng sự tiêu diệt, mà bằng sự thấu hiểu.
Không phải bằng phán xét, mà bằng tình thương.
Và chính trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng thật sự được sinh ra — từ bên trong ta, không cần bất kỳ nguồn bên ngoài nào.
Đức hy sinh của ánh sáng chính là như thế:
Không chống lại, không loại trừ, mà chấp nhận để hòa tan.
Cũng như tình yêu, nó không tranh đấu, không áp đặt, không phán xét.
Ánh sáng chỉ có thể cứu rỗi bóng tối khi nó chịu bước vào, chịu ở lại, chịu tan hòa.
Như Chúa chịu đóng đinh để con người được cứu.
Như Phật ngồi dưới gốc Bồ đề, chạm đến vô minh của chính mình để đạt giác ngộ.
Như người mẹ chịu đau đớn để sinh ra sự sống mới.
Tất cả đều là biểu hiện của cùng một phẩm tánh — đức hy sinh của ánh sáng.
Ánh sáng không bao giờ mất, nó chỉ thay hình.
Khi bị nuốt trọn, nó trở thành hơi ấm của lòng tha thứ.
Khi tan vào đêm, nó trở thành niềm tin của người đang tuyệt vọng.
Khi rơi vào khổ đau, nó trở thành ánh mắt bao dung của những ai đã từng hiểu thế nào là khổ đau.
Và khi một linh hồn học được cách yêu cả bóng tối trong mình —
nó trở thành chính ánh sáng mà vũ trụ đã gửi đến thế gian.
Bởi lẽ, ánh sáng thật sự không chiến thắng bóng tối,
nó chỉ hiểu, chấp nhận, và biến bóng tối thành một phần của mình.
Ở nơi sâu thẳm nhất của bóng tối,
chính là nơi ánh sáng chạm đến sự vĩnh cửu của nó.
Đó không phải là tận cùng của đêm, mà là khởi đầu của bình minh.
Hoàng Nhật Minh
Bài Trước Đó | Bài Tiếp Theo |