SẼ CHẲNG BAO GIỜ CÓ ÁNH SÁNG CHO KẺ CHƯA BIẾT BÓNG TỐI LÀ GÌ
Tác giả : Hoàng Nhật Minh
Lượt xem/nghe : 49
Tạo lúc : Sat, 29/10/2022 16:24
Cập nhật lúc : 21:00pm 11/10/2025
Có những linh hồn luôn khao khát ánh sáng, nhưng lại sợ phải bước vào bóng tối. Họ muốn được bình an, nhưng không muốn đi qua thử thách. Họ muốn giác ngộ, nhưng lại né tránh khổ đau. Thế nhưng, ánh sáng không thể tự hiện ra nơi chưa từng có đêm. Cũng như hoa sen không thể mọc trên cạn, mà chỉ nở rộ trong bùn sâu.
Bóng tối không phải là kẻ thù của ánh sáng - nó là người thầy. Nó dạy ta thấy được đâu là giới hạn của bản thân, đâu là điều ta còn sợ, còn né tránh. Khi ta dám bước vào bóng tối, từng nỗi sợ, từng tổn thương, từng vết thương cũ sẽ trồi lên để được chữa lành. Chính lúc đó, ánh sáng trong ta mới bắt đầu bừng dậy.
Khi bạn muốn tiến lên, nghịch cảnh sẽ kéo đến. Không phải để ngăn bạn lại, mà để thử xem bạn đã sẵn sàng buông bỏ điều cũ chưa. Mỗi khi một cánh cửa mới sắp mở ra, những chướng ngại sẽ xuất hiện như phép thử của vũ trụ. Bởi vì nếu bạn vẫn còn sợ, vẫn còn bám chấp, bạn chưa thể đi xa hơn.
Tu hành là bể khổ - không phải vì Đạo muốn trừng phạt con người, mà vì chỉ trong khổ đau, ta mới lột bỏ được lớp ngụy trang của bản ngã. Khi đời thuận, ta dễ say trong ảo tưởng. Khi đời nghịch, mọi ảo tưởng tan vỡ, và ta đối diện trần trụi với chính mình. Đó là khởi đầu của giác ngộ.
Ánh sáng không đến từ bên ngoài. Nó được sinh ra từ chính nơi sâu nhất của bóng tối - nơi mà linh hồn ta từng gục ngã, từng tuyệt vọng, từng bị đốt cháy đến tận cùng. Khi ta chấp nhận nhìn thẳng vào nỗi đau mà không chạy trốn, ta đã gieo mầm cho ánh sáng nở ra từ trong chính tim mình.
Không có đêm, bình minh không còn ý nghĩa.
Không có khổ đau, tình thương không thể sâu.
Không có bóng tối, ánh sáng chẳng thể rạng ngời.
Và vì thế, người tu không đi tìm nơi không có khổ, mà học cách mỉm cười giữa khổ đau. Họ biết rằng: chính nơi tưởng là tận cùng của đêm, lại là nơi khởi đầu của bình minh.
Hoàng Nhật Minh
Bài Trước Đó | Bài Tiếp Theo |